Phạm Hiển - Cho Người Ra Đi

Tặng T L và các cháu TKB


Mấy hôm rồi vẳng tiếng quốc kêu
Ruộng lúa trước nhà đã vào kỳ đỏ hột
Hoa khế vơi dần trên nền sân bụi đất
Độ trái trĩu cành mà người phải đi xa
Cánh đồng, khu vườn sẽ mãi thành chốn xưa
Ngôi nhà bây giờ sẽ hóa ra ngôi nhà cũ
Bởi người ra đi đã mang theo nhiều nỗi nhớ
Nỗi luyến lưu làm trăn trở những con tim
Mai này trên cánh chim sắt bình yên
Qua khung cửa thấy mây trùng trùng điệp
Ngó xuống đất dãi xanh, dãi xanh nối tiếp
Mắt sẽ hoen mờ đâu nhìn rõ được quê hương

Muốn thấy nhiều thì ngó lại trong tim
Người đi không đơn lẻ, người còn đơn lẻ
Rồi mai kia nơi thị thành hoa lệ
Hãy ước mơ vài phút chốn vườn xưa
Nhớ lại nơi đây cây khế giữa mùa
Cành sa bu chê vươn dài trên mái ngói
Nửa vòng trái đất: một đời mong đợi
Đắng cay nào kết trái trong lòng người
Nhục vinh nào tích tụ trên khóe môi
Quá khứ nhọc nhằn đào sâu đuôi mắt
Bao lo toan của phận người cơ cực
Sớm bạc tóc mẹ và mau gầy vai em
Thế nên bây giờ hãy cất kỹ trong tim
Làm hành trang đi vào xứ lạ
Hãy cố gắng vì đời còn nhiều nghiệt ngã
Cứ tươi vui vì đã biết trước cuộc chia ly
Có nói gì thì mai cũng phải ra đi
Thời gian ngắn thành ra hơi lật đật
Nên nói đôi câu tạ từ con đường đất
Ghi nốt vào lòng tiếng quốc kêu
Cho âm thanh ở xứ mới muôn chiều
Có lắng đọng một trời quê quạnh quẻ
Có mụ già có người thân muôn thủa
Nửa trái tim cho quê mẹ dấu yêu
Ruộng lúa nương xanh nắng sớm mưa chiều
Kể sao hết một đêm thu bất tận.

Phạm Hiển 
9/1991