Cung Trọng Thanh - Lời Thưa Với Mẹ

Tặng Lững và các con Thu Khuê Bích

Đời lận đận con theo chồng xa xứ
Mẹ lưng còng tóc bạc trắng chiều đông
Nơi xứ lạ con nát cả cõi lòng
Chân lỡ bước biết nói gì với mẹ.




Thân lưu lạc vẫn thương hoài chốn cũ
Mái tranh nghèo ấp ủ tháng ngày qua
Bếp lửa tàn đông, chiếc bóng mẹ già
Mắt mờ lệ nhắc tên từng đứa cháu.


Kiếp tha phương vẫn mong ngày trở lại
Mảnh vườn xưa với luống cải cây cà
Mẹ lụm cụm chắt chiu từng hoa lá
Khế ngọt trĩu cành mẹ để cho ai.


Ba cháu lạc loài, dặm đường rong ruổi
Thương ngoại già đêm côi cút canh thâu
Giếng nước sâu ai nối sợi dây gàu
Cơn gió dữ ai nâng che liếp cửa.


Phải xa mẹ lòng con như xát muối
Nước mắt nào vơi hết nỗi xót xa
Hôm sớm ai lo, mẹ đã quá già
Một cơn gió nhẹ, đèn khuya cũng tắt.


Đời lận đận con theo chồng xa xứ
Trọn chữ tòng nên lỗi đạo làm con
Tâm xao xót, lòng thầm nhủ với lòng
Rồi một mai con sẽ về bên mẹ.


Cung Trọng Thanh
Virginia, 5/1997