Cung Trọng Bảo - Mẹ và Nỗi Nhớ

Tặng Thanh, Vinh

Mẹ ơi mẹ đêm đậm đà nỗi nhớ
Ngày hiu hắt không soi rõ mặt người
Lòng bâng khuâng theo dáng mẹ gầy hao
Con ngu ngơ ở bên trời hiu quạnh


Mẹ đừng hỏi e lòng con muốn khóc
Tuổi bình yên cao giọng trỗi u sầu
Con thơ dại đã qua thời thảo mộc
Giờ rong rêu đầm ấm phủ thân đau

Con lãng đãng bước vào đời xa xứ
Giã biệt màu lam trắng của chiều quê
Bao năm tháng chống mắt mình mỏi lạnh
Lấy ngậm ngùi che dấu nỗi niềm riêng

Chim bỏ xứ vẫn nhớ rừng cây cũ
Con nhớ về dáng mẹ buổi con đi
Mắt đăm chiêu mẹ không nói năng gì
Hai vai nặng trĩu điệu buồn quá khứ

Mẹ ở lại xót con đời lữ thứ
Căn nhà xưa lặng lẽ bước chân im
Ba đứa lớn theo sông vào biển lạ
Để đêm về bóng mẹ lặng lờ thêm

Ngày cuối năm lạnh nhiều nơi con ở
Nhìn thông cao chợt nhớ lũy tre làng
Bếp lữa chiều hôm chắc mẹ ngồi cặm cụi
Vẫn lưng còng tóc bạc những lo toan

Chiều sương khói như pha màu mắt mẹ
Con gối trời viễn xứ thả hồn hoang
Chân bé nhỏ đã trăm chiều xuôi ngược
Ngã ngựa rồi cũng hết những long đong

Bài thơ viết như một lời tự thú
Những nhọc nhằn thua thiệt của ngày qua
Trong vất vả vẫn mong rằng chân cứng
Để đá mềm như thuở mẹ nuôi con

Và sẽ có một ngày con trở lại
Chỗ nằm xưa mẹ đốt muỗi giăng mùng
Năm mươi tuổi vẫn tưởng mình thơ dại
Bởi bao giờ lòng mẹ cũng bao dung.


Cung Trọng Bảo
San Diego, 1996