Cung Trọng Bảo - Khóc Cung Trọng Mạnh

Anh Mạnh ơi,
Bỏ ra đi chi mà sớm rứa
Mới đây thôi ta còn ngồi bên tả ngạn
Giọng anh cười vẫn ấm cả sông Hương
Cớ làm chi oan nghiệt đến nữa đường
Nay nằm đó anh ra người thiên cổ.



Tôi khóc anh, khóc cho người đức độ
Thuở hàn vi chỉ biết có sách đèn
Học trò nghèo anh chả biết bon chen
Lúc thành đạt vẫn sống đời khiêm tốn

Tấm lòng anh nhân hậu
Phong cách anh chân tình
Mở lòng ra anh sống với ba sinh
Và dung dị như màu ly rượu trắng

Anh bỏ đi, thôn xóm bùi ngùi, bạn bè ngơ ngẩn
Anh bỏ đi, vợ hiền u uẩn, con cái đơn côi
Anh bỏ đi, đệ huynh tiếc nuối, tỷ muội đau buồn
Và anh bỏ đi, lòng của mẹ muối xát mưa tuôn
Và mẹ già như chuối bà hương
Mẹ còn ở lại mà anh đi rồi
Anh đi mây nước bồi hồi
Mẹ còn ở lại cuối đời trông anh

Hỡi ôi,
Tóc hãy còn xanh
Vầng trăng đang tỏ
Mộng ước đang lên
Hoa đời đang thắm
Tuổi trung niên công danh đang mở
Sao anh vội bỏ hồng trần
Sao anh sớm xa lìa nhân thế

Thôi anh nhé
Sinh ký tử quy
Người ở lại dẫu lòng như cắt
Vẫn mong anh được thanh thản bên trời
Vẫn mong anh dù gãy gánh cuộc chơi
Nơi vãn cảnh chẳng còn chi tư lự

Tôi ở lại,
Vẫn bên trời viễn xứ
Không rót cho anh đựợc cốc rượu đầy
Xin mượn bút viết đôi dòng tê tái
Tiễn anh về bên ấy cõi chân như
Tiễn anh về bên ấy cõi ngàn thu
Làm cánh hạc thong dong miền đất phật
Vĩnh biệt anh!

Cung Trọng Bảo