Thư Cuối Năm Gửi Con Gái

Nếu đời người cũng có xuân hạ thu đông như bao năm tháng thì đây là bức thư cuối năm ba gửi cho con - một bác sĩ trẻ tuổi nghề và mới bắt đầu những ngày mùa xuân trong cuộc sống.

Cuối năm, trời Saigon bỗng trở lạnh làm ba nhớ quê nhà. Mùa này Huế mình mưa và lạnh lắm. Nhớ đến ray rứt bụi tre đầu xóm, con lạch (ngoài mình gọi là con hói) uốn khúc quanh thôn, nhớ từng con đường cỏ mọc đầy vết chân trâu. Lâu lắm rồi, cả gia đình mình chưa về quê ăn Tết và thăm viếng bà con, thắp vài nén nhang trên mộ phần tổ tiên, dòng họ. Ở tuổi đang chuẩn bị những ngày mùa đông của đời mình, ba bỗng thèm sống lại một cái Tết ở làng quê nghèo, bên bà con thân thuộc mà gia đình mình đã có dịp về thăm, khi các con còn nhỏ.

Đọc tiếp »

Huế Tháng Năm

Buổi về Huế nắng ngẩn ngơ
Cải tâm tiền sử bơ vơ cội nguồn
Ngó ra tôi vẫn còn thương
Đêm căn nhà cũ mùi hương mẹ già
Sân ngoài quạnh vắng bóng cha
Bây giờ hiên ấy chỉ tà huy thôi

Tuổi thơ cũng lạc mất rồi
Chổ nằm một thuở đã trôi theo đời
Buổi về hết đứng lại ngồi
Trái tim thất thập bồi hồi nhân-gian

Cung Nguyên Hải Đọc tiếp »

Khoảng Cách

Khoảng Cách Giữa Đời

Một buổi trưa mùa hạ nắng như thiêu đốt, một phụ nữ mù lòa bước đi chậm chạp trên đường mòn ở vùng ngoại ô thưa thớt dân cư. Tay không cầm gậy, bà rất quen thuộc với lối đi này. Bên vệ đường, có một cây to, bà rẽ vào đó, dường như để trốn cơn nắng hạ dưới bóng mát tàn cây phủ trên khoảng đất rộng. Có thể bà sẽ nghỉ trưa như mọi lần sau những buổi đi xin.

Bà đến gần gốc cây, sẽ dựa vào đó để tìm giấc ngủ yên lành. Bà sẽ cảm thấy hạnh phúc không thua gì mệnh phụ ngã lưng trên chiếc giường nệm êm ái. Bà đang mơ màng với hạnh phúc lớn lao nhất thì, bất ngờ, vấp phải vật gì, bà chao đảo, chưa kịp lấy lại thăng bằng thì nghe tràng âm thanh chua chát: ”Ai đó? Bộ đui mù rồi hay sao mà không thấy tui đang ngồi đây vậy? Thứ đồ gì mà sớn sác thế?”

Xin lỗi, xin lỗi! Tôi mù cô ạ! Tôi mù thật! Cho tôi xin lỗi! Xin lỗi cô! Bà hốt hoảng trả lời khi gượng đứng lên được.

Đọc tiếp »

Lời Trần Tình Của Người Sắp Thất Thập

Ta đổ rượu xuống dòng sông kiêu bạt
Gởi nổi buồn theo hiu quạnh phù vân
Áo Tư Mã đã phai ngày tóc bạc
Có hề chi thêm chút bụi phong trần!

Ta đổ rượu xuống niềm riêng quạnh quẽ
Gởi quê hương vầng nhật nguyệt phai tàn
Nơi non nước vẫn trông về bóng mẹ
Đất trích nầy hờ hững nợ trần gian

Ta đổ rượu xuống ngày xưa vang vọng
Chút công hầu còn lưu lạc long đong
Trang sách cũ khép xong thời ảo mộng
Thì mơ chi nghiên bút luận anh hùng!

Ta đổ rượu xuống vườn khuya cô tịch
Cũng đành thôi khi bỏ lại sông hồ
Đệ huynh ơi, hết rồi gươm cổ tích
Buổi thu tàn đem trăng dấu trong thơ.

Cung Trọng Bảo
Tháng 12/2013 Đọc tiếp »

Hai Phương Lặng Lẽ Vẫn Là Tri Âm

gởi bác Tư, Saigon

Khi ngồi ngó xuống bàn tay
Đường qua chỉ lại, mới hay mình già
Hồ trường thuở ấy cuồng ca
Nay thân gổ mục trầm kha cõi người

Nhớ ngày phố thị nổi trôi
Chén tôi, chén bác, chén bồi hồi ta
Bây giờ tôi bác ở xa
Hai phương lặng lẽ vẫn là tri âm

Thôi thì ta uống thinh không
Uống thời lãng đãng còn trong hồn mình
Thôi thì ta uống điêu-linh
Uống ngày cố cựu xuân xanh gọi về

Cung Nguyên Hải
Tháng 12, 2013
Đọc tiếp »