Cung Trọng Thanh - Xuân Đến Và Ta

Ta tất bật giữa đất người xứ lạ
Nợ áo cơm sớm tối nặng vai gầy
Vòng trời đất vẫn lặng lẽ quanh đây
Xuân lại đến sao lòng ta hờ hững.



Xuân lại đến mà lòng ta trĩu nặng
Nỗi niềm riêng kẻ lưu lạc phương xa
Quay quắt nỗi nhớ cha yếu mẹ già
Trong căn nhà cũ mù mờ sáng tối.

Xuân lại đến chợt lòng ta tự hỏi
Mảnh vườn xưa run rẫy bước chân cha?
Gốc mai già rêu phủ tháng năm qua?
Khung cửa nhỏ vẫn im lìm đóng kín?

Xuân lại đến mà lòng ta lại khóc
Xót phận mình không trọn đạo làm con
Cả hai phương, con-mẹ, sống mõi mòn
Mong gặp lại, dù dăm ngày ngắn ngủi.

Xuân lại đến mà lòng ta buồn tủi
Đã bao năm ai bắt muỗi, giăng mùng
Mẹ im lìm nhìn khoảng tối mông lung
Chắc mẹ buồn những đứa con phiêu bạc.

Xuân lại đến, ta vẫn xa biền biệt
Không về được cho mắt mẹ thêm vui
Không về được để có chút bùi ngùi
Niềm hạnh phúc bên mẹ già dăm bữa.

Cung Trọng Thanh
2.2006 – Xuân Bính Tuất