Phan Văn Thìn - Nỗi Lòng Người Viễn Xứ

Hơi men lạ không ấm lòng xa xứ,
Khi tuyết trở về, người lữ thứ biết về đâu?
Đời xuôi ngược lênh đênh ghềnh thác,
Cơn gió vô tình, hạt cát cũng gây đau…



Người ơi,

Tuyết rơi ngoài trời và tuyết đang rơi trong lòng người xa xứ, nhìn thông cao nhớ quá lũy tre làng, nhớ con đường lầy lội giữa cơn mưa, nhớ những ngày xưa thân ái, những xôn xao của mỗi độ Xuân về, nhớ hoa chuối sau vườn, thương nhau những ngày đạm bạc, nhớ hàng dâm bụt bên rào, cây khế cạnh bờ ao…

Mai không nở làm sao biết Xuân về hay chưa? -Bao năm rồi với niềm ray rức của đời viễn xứ, Xuân đến,Xuân đi chỉ còn là một ngôn từ nghe thật gần và thật xa và mất dần đi cảm giác, để nổi xót xa nghẹn đắng trong lòng .Người ơi ! hãy nói dùm tôi,- làm sao khi niềm đau không thể nào tăng thêm được nữa,khi nỗi buồn không thể buồn hơn được  nữa.Người ơi ! -làm sao với khoảng cách hơn nữa vòng trái đất,những người thân yêu đợi chờ ở đó,mà những khao khát mỏi mòn vẫn còn đây… Có phải chăng Thượng -đế cho chúng ta một điều này,và Người đã lấy đi một điều khác !...

Bao lần rồi Xuân đi, Xuân đến ở một thành phố thật nhỏ bé,một điạ danh mù mờ xa lạ,mây mùa xuống thấp,tuyết phủ mênh mông,vợ chồng lặng lẽ nhìn nhau và nói khẻ với nhau –Hôm nay Tết-Rồi vội vã chia tay,ra đi.Bắt đầu cho một ngày làm việc.Một nổi buồn man mác,nghe nghèn nghẹn trong lòng.Mùa Xuân đã bao độ treo cao…

Những ngày cuối năm đầy chao chọng,mọi người đang đứng giữa những bấp bênh của đời sống, áp lực của sự âu lo,biết làm sao khi đời sống còn quá nhiều việc phải lo toan.Từng sớm mai thức dậy,ra đi trong vội vã,mong một ngày qua đi thật bình yên và chờ đợi một ngày khác đến trong âu lo.Tình hình vẫn xấu,nhưng ai cũng hy vọng ,dù chút ánh sáng mơ hồ ở cuối đường hầm…

Nhìn lại những ngày qua,bạn bè mỗi ngày một thưa đi,ngày vui mỗi lúc một ít dần. Đếm tóc bạc để hiểu đời dâu bể,mong manh và ngắn ngủi…nhìn lại mà không khỏi chạnh lòng bâng khuâng như đã đánh mất một điều nào đó thật là quí giá,không khỏi bận lòng hối tiếc- Vì những sai lỡ vụng về  nào đó trong đời. Một lời tử tế nào đó chưa nói  với nhau,một điều nào đó chưa làm được cho nhau,và một người nào đó vẫn mong chờ một lần gặp lại…

Một sớm mai thức dậy,nhìn tuyết phủ mênh mông,cái lạnh tê tái căm da,lòng bàng hoàng tự hỏi  -Đây là đâu ? –Và tại sao mình lại ở nơi đây ? -Tất cả đều xa lạ ,từ tiếng nói giọng cười,từ ánh mắt màu môi…Có những ước mơ thật đơn thuần,bình dị nhưng làm sao có được ! Đây là cái giá phải trả cho sự được mất nầy ! Người ơi,làm sao để bình tâm trong tuyệt vọng, để thắp ngọn lửa đi qua đọan đường bất tận hoang vu…

Hôm nay những ngày cuối năm,ngoảnh lại với những thăng trầm của thế sự,những nổi trôi của một đời người,những sai lở lầm lổi cuả một phận mình…ta qua cũng lắm trời mây trắng ,ta qua rồi cũng lắm nắng nhiều mưa…xin để lại đằng sau lưng những cân đong đo đếm,những phong tục thói lề giả dối,mà khi nhìn lại không khỏi hổ thẹn vì sự nhỏ nhen hẹp hòi của chính mình,xin hãy sống với nhau thật tử tế,bởi vì trước mặt hay sau lưng ta đều là cát bụi.Người ơi,-Giữa niềm vui và nổi buồn-giữa hy vọng và thất vọng-giữa được và mất -giữa có và không -giữa hạnh phúc và khổ đau , đôi khi chỉ cách nhau một tiếng thở dài thầm lặng…

Mùa Xuân lại trở về,
Xin hãy đến với biễn khơi để thấy lòng mình rộng mở,
Xin chúc nhau những gì đẹp lòng nhau,mong những đóa hoa hồng sẽ cài lên mỗi bước tới,
Xin giử mãi cho nhau những chân tình nồng nàn như biễn mặn.
Xin đừng nhớ những gì không đáng nhớ và hãy quên đi những gì cần phải nguôi quên.

Những ngày cuối năm Kỷ- sửu,

Nhị Long