Phạm Hiển - Điệp khúc quá khứ và viễn tưởng
Bác sỹ là một Nhà giáo
Bệnh viện đủ nghĩa Nhà thương
Điều dưỡng cần mẫn chùi giường
Bệnh nhân liếc nhìn ái ngại
Bệnh viện là một Khách sạn
Bác sỹ trở thành Doanh nhân
Điều dưỡng là một Lể tân
Bệnh nhân trở thành Thượng đế
Nghĩa trang: Khu phố diễm lệ
Lăng tẩm: Dáng dấp Công viên
Bợm nhậu hể thấy hết tiền
Rao bán một phần thân thể
Chúng tôi đã già khú đế
Ăn rồi lảm nhảm chưa ăn
Lưng còng mắt đục hết răng
Cô đơn ngồi nhai dĩ vãng
Phạm Hiển
(40 năm ngày Khóa 8 Cán Sự Y tế Huế ra trường - 2007)
# by Phan Quý Nam - lúc 16:52 22 tháng 10, 2010
Bài viết đọc sao nghe buồn quá Hiển ơi. Cũng còn những người khác nữa chứ. Họ có mặt khắp nơi trong cuộc sống ồn ào nhưng không ai thấy mặt. Có họ nên cuộc sống này vẫn trôi về phía trước, không bị chìm ngập trong biển lũ. Họ làm cho cuộc sống này không biến mất vì chán chường và tuyệt vọng.