Phạm Hiển - Nỗi Niềm

Riêng gởi cháu PKĐ


Cháu

Ta có nghe
Cô gái quê kia hăm hở ra khỏi thẩm mỹ viện
hài lòng vì mình đã có cằm chẻ mũi cao
nhưng khi về nhà cô lại buồn lại giận biết bao
vì mẹ cha cô đã sững sờ sau nhiều phút giây mới nhận ra con đẻ
rồi cô mãi mê về một thế giới riêng tư còn rất trẻ
thế giới không vườn tĩnh lặng không xóm bình yên



.........

Cháu hẹn rồi thì mai mốt nhớ về thăm lại quê hương
nhưng đừng ngẩn ngơ trước lũy tre dọc hói Hàng Tổng nay đã mất
ngó dòng nước quen ôm bờ kè đá lượn lờ lạ loắc
đừng bâng khuâng... đâu rồi ngỏ hẹp bến xưa...
Cháu đừng như ta
đứng trên cầu mới mà nhớ con đò cũ ngày qua
ngó ánh đèn điện gầm cầu mà thương đêm trăng giếng nước
Hoài Niệm mãi thành người lội ngược
Lạc Hậu vô cùng trước những thăng hoa
mong cháu vô tư như bao người trẻ kia
luôn hân hoan đón chào cái mới

.....

Ta

Riêng ta cứ ngậm ngùi khi nghĩ tới
rằng sang năm sẽ phải di dời mộ Cố mộ Ôn
dần dà làng sẽ xóa xóm bỏ thôn
sẽ nên phường nên phố
sẽ tới ngày đô thị hóa
sẽ biền biệt vườn trầu, nương chuối , luống cải... lũy tre xanh...

......

cầu Ơn Trên ban cho vạn sự tốt lành
cháu nhớ về kịp thấy lại nhà trước ngày giải tỏa.

9 - 2011
Phạm Hiển

  1. gravatar

    # by lê văn viết niệm - lúc 23:48 23 tháng 11, 2011

    Đọc bài thơ này của Bác cháu thấy thoáng gì đó buồn, buồn vì những hàng tre không còn nữa, những cái mới mong là sẽ tốt đẹp