Phan Văn Thìn - Người ngang qua đời tôi

Nếu em nghĩ rằng những lời nầy ta viết cho em, thì em hãy đọc đi, để em biết ta muốn nói với em những gì, nếu em thấy rằng những lời này không phải ta viết cho em, thì xin em hãy đọc tiếp đi, để tìm xem ta muốn viết cho ai, và nếu em cũng không hiểu được những lời nầy ta viết cho ai, thì xin em đừng hỏi ta, những lời này ta viết cho ai? -Vì ta sẽ trả lời: Ta viết cho ta. Và đó không phải là câu trả lời mà em mong đợi….



Ta sợ lắm tóc thề em buông thả,
Mãnh trời riêng,níu giữ cả hồn ta.


Một bất chợt tình cờ nào đó, những sợi tóc bay ngang qua đời mình.  Như một định mệnh, một ước mơ xa quá trong tầm tay với…

Xin mưa một lần thôi,
Ru  em trên bờ môi.


Em chợt đến, nhẹ nhàng như mây, để lại trong ta những bâng khuâng rộn rang, những trắc trở ngọt mềm, đã có lần ta nói với em :- Đó chỉ là một vay mượn,một hư ảo…

Đời thật ngắn ngủi, ngày vui qua mau, ta muốn nói với em những gì ta cảm nhận, ta muốn nói những gì đã đến trong ta, ta không muốn mang lại cho em những băn khoăn, những trăn trở nào đó, ta chỉ muốn em hiểu và hãy thăng hoa một đời sống…

Giữ dùm ta nắng lụa thuở hồng hoang.

Hãy giữ nghe em màu nắng lụa của một buổi chiều chợt đến bên song, màu nắng thật mong manh dễ vỡ - một chuyện tình mở ra từ đó, màu nắng của thuở hồng hoang... Em còn ở xa đời ta quá, sao hiểu được tình ta, còn ta với mãnh tình tha thiết đó, - Chờ ai đây? -Và đợi ai đây?...

Tìm lại phút êm đềm đêm Biệt-phủ.

Một đêm trăng thật mờ ảo, như cái hư ảo mà ta vừa  chợt bắt nhận, như cái huyền ảo của bóng dáng em vừa đến trong ta.  Ta hiểu, đi tìm có nghĩa là không gặp, bởi vì thời gian đã đi qua, không gian không còn nữa, ta không thể gặp lại em. Tuy nhiên ta vẫn tìm, bởi nếu ta không tìm được cái đã mất, thì ta sẽ tìm cái ta sẽ được.

Hãy  cám ơn đời đi em, cho dù cuộc đời đã cho ta những được- mất, những bễ dâu, cám ơn một sớm mai nghe chim hót trong vườn, thấy lòng lâng lâng rộn ràng, một ngày mới bắt đầu với nỗi hân hoan…

Một buổi chiều,  sương đã dâng lên, chiều lắng xuống- đưa ta vào huyền ảo của khung trời thần thoại. Một ngày mưa đổ bên thềm, nhớ về một ngày xưa, xa thẳm miên man với những nổi buồn vui vỡ bờ…

Nửa đêm thức giấc nghe một bài hát thật quen,vọng về từ sâu thẳm,thấy xao xuyến,bâng khuâng,nuôi dưởng một ước mơ sẽ đến hoặc không bao giờ đến, nhưng vẫn đợi chờ không vô vọng….

Một buổi tối thật yên tĩnh, tự hát khẽ những lời hát mà mình ưa thích, bước vào phòng tắm một dòng nước ấm áp lan dần trên thân thể, nhẹ nhàng và thanh thản. Hãy cám ơn đời đã cho những phút giây hạnh phúc thật là đơn giản. Và em hãy mặc dùm ta màu áo thiên thanh, ta sẽ gởi theo gió những lời ru cho em ngủ, để đêm nay em sẽ có một giấc ngủ bình yên, và ước mơ trọn vẹn.

Một lần nào đó, trên đồi lộng gió tóc em bay, thật cô đơn và vắng vẻ, hãy bỏ lại đằng sau lưng, những phong tục thói lề giã dối, những cân đong đo đếm của đời thường, -Ta tự hỏi? -Ta là ai? -Taị sao ta lại đến đây?  Nhìn lá rơi và hiểu phận người  mong manh, dễ vở , ta gặp lại ta, và sẽ hiểu -Vô nghĩa và hư không…

Nếu một lần để khóc thì hãy khóc đi em, để quên đi những dâu bể cuộc đời, những đa đoan bất hạnh của một phận người…

Nếu một lần được vui,thì hãy vui đi em, cho trọn vẹn, vì ngày vui nào cũng qua mau…

Nếu một lần đề nói thì hãy nói đi em, có gì mà ngần ngại,hãy để con tim đập theo nhịp đập của nó, hãy để con tim rung cảm theo tự nhiên, bởi vì có người đã nói :- Con tim có lý lẽ cuả nó, mà lý trí không bao giờ hiểu được. Những phong tục thói lề là do con người đặt ra và đôi khi nó lại ức  chế, ràng buộc con người trong khổ đau. Hãy để lại đằng sau lưng tất cạ những gì phải để lại, những gì sẽ níu bước chân đi,hành trang mà em mang theo là tấm lòng rộng mở,em sẽ gặp những gì cần gặp…

Để ta say, trong vụng về em hãy đan tay, để nhớ hoài chiều ấy mưa bay…

Để ta say, hương tóc em về trong gió đêm nay, môi em mềm sau chút men cay…

Để ta say, xin cho ta một lần, yêu em không ngại ngần…

Một chuyện tình vừa mở ra và đóng lại, có một điều kỳ diệu nào đó, có bỡ ngỡ là mặt trời bỡ ngỡ, có xôn xao là sỏi đá xôn xao…

Và em có hiểu, có những ngôn từ thật bình thường và bình dị, nhưng không thể nói nên lời…

Có những khoãng cách thật mơ hồ,nhưng đó là một hiện hữu không thể chối từ…

Có những bãi bờ không bước tới được,nhưng những thao thức, những trăn trở, những ước mơ vẫn được hình thành…

Cám ơn em, đã cho ta những xao xuyến không tên,những rung động thật ngọt mềm,ta nghĩ rằng ta đã nợ em,xin em hãy nói bằng cách nào ta trả nợ cho em,hãy nói đi em, bởi sự im lặng đôi khi còn ray rức nhiều hơn sự dỗi hờn trách móc….

Xin hãy thứ tha, như  Huế đã thứ tha.

Nhị-Long

Giáng Sinh 2009